Hạnh phúc ngày bâng quơ!

Chiều nay chạy xe trên đường, thấy cả tốp học sinh áo trắng tíu tít tan học ùa vào nhau băng băng trên con đường mà cách đây vài năm thôi, mình cũng đã từng như thế, suy nghĩ lại bắt đầu chầm chậm trôi….

Năm 13 tuổi, ba đứa bạn đạp xe giữa trời nắng chang chang mà chẳng quan tâm ngày sau sẽ thành người da màu thế nào. Buổi trưa im ắng, chỉ có bản nhạc bất hủ của ba chiếc xe đạp mini là rộn ràng với nhau, cứ vừa đi vừa nói cười. thích thú lắm!

Năm 15 tuổi, học cấp ba, ba đứa thân nhau thì một đứa học sang trường khác, còn hai đứa vẫn trời mưa gió cùng nhau phóng xe vù vù, khác trước là đi chung một xe, đứa chở thì ra sức đạp, đứa sau reo hò cổ vũ, rồi vẫn cười vang chẳng màng mệt nhọc. Sau quen bạn rồi, lập hẳn một hội đi cùng nhau, tên gọi hẳn hoi “phi đội gà bay”, tưởng tượng tốc độ chóng mặt thế nào. 

Năm 18 tuổi, bắt đầu biết yêu đương, dốc hết tình cảm, rung động đầu đời để “yêu” một người mà có khi chẳng dám nhìn trực diện, và cũng chẳng biết rằng tình cảm đó còn xa vời lắm mới trở thành tình yêu. Rồi nếm trải cảm giác không được đáp trả, mà cứ ôm cái ảo mộng đó một mình, có khi buồn đến ngẩn ngơ. 

Năm 20 tuổi, là sinh viên đại học, quen dần với cuộc sống xa nhà, tình bạn bọc lấy tình thân gia đình. Dốc hết sức trẻ với đam mê học hành, làm việc. Rồi những chuyến đi chơi xa, tung cánh cho những chuyến bay đầu tiên của cuộc đời. Nhận ra một điều rằng tuổi trẻ mình đầy khát khao cống hiến và hết mình với cuộc đời, nhiều và hăng say như thế.



Rồi đến năm 23 tuổi, mọi suy nghĩ đã có nhiều thay đổi…
Mong muốn về một việc làm ổn định, một cuộc sống vững vàng. Làm gì, đi đâu cũng cẩn trọng và suy xét. Mình yêu bản thân nhiều hơn, lắng nghe những biến đổi của cơ thể và chiều chuộng nó. Thích nghe nhạc, đọc sách, hơn là việc kéo nhau cả đám bạn lượn lờ phố phường, thích nấu ăn, cắm hoa hơn là việc la cà hàng tá shop quần áo.

Và rồi cả tình yêu cũng nhuốm màu thời gian, qua rồi những cái rung động đầu đời, những vui buồn nắng mưa bất chợt, Mình vẫn tin vào một tình yêu đẹp, chin chắn, và đầy cảm thông. Dẫu biết tình yêu đến là do duyên số, nhưng cớ gì mà không tin tưởng vào một tình yêu đẹp, vì niềm tin quý giá, vốn có đã khó rồi!

Giật mình vì tiếng còi xe, mình lại trở về thực tại, chỉ là vài phút tưởng niệm về một thời áo trắng hồn nhiên, chỉ đi qua một lần trong đời, dẫu sao mình đã làm cho nó đẹp đẽ, để bồi hồi mỗi khi nhớ về. Rồi sẽ chẳng xa ngày mình trưởng thành, kết hôn và làm mẹ, chẳng sợ điều gì ngoài sợ thời gian và lòng người nông sâu khó đoán. Mà mình thì khéo léo chưa tới, bản lĩnh chưa tới, nên mình vẫn nghĩ mình nhởn nhơ như gió, lãng đãng, mơ hồ, cứ ngao du đến lúc mỏi chân. Trưởng thành cần phải có thời gian, chi bằng cứ tích lũy dần dần, rồi đâu sẽ vào đó.

Mình còn tin là có nhiều bạn cũng giống mình, phải không? Gió mà, cứ rong chơi mỏi mệt rồi khắc tự dừng chân, chỉ cần giữ trong tim những hổi ức tốt đẹp, làm đồ trang sức cho tâm hồn lặng yên, như vậy là đã có một tài sản vô hình quý giá. Con gái đẹp ở tâm hồn, nhạy cảm, hoa mĩ, là điều cần được nuôi dưỡng mới nên. 


Mình thật sự rất sợ một ngày nào đó, trái tim chai sạn, tâm hồn cặn khô, hết đi cảm xúc dạt dào, hẳn là cuộc sống không còn ý nghĩa, vẫn muốn nhìn những sự việc kề bên cuộc sống của mình, rồi lại hoài niệm về những điều đã qua, sao thấy lòng còn ấm áp. Chỉ là những thứ nho nhỏ, mà sức ảnh hưởng lại lớn lao vô hình.

Những vết cắt ngang dòng suy nghĩ...
miên man nhớ về ngày xưa đó, về mấy cô bạn thân, về cậu bạn mình đã "falling in love", về những niềm tin tươi sáng mãnh liệt đã làm nền tảng cho mình bây giờ. Thấy sao đẹp đẽ quá, những ngày tháng đó, ta đã rất hạnh phúc, cuộc đời đẹp vì những điều nhỏ nhoi...
Title : Hạnh phúc ngày bâng quơ!
Description : Chiều nay chạy xe trên đường, thấy cả tốp học sinh áo trắng tíu tít tan học ùa vào nhau băng băng trên con đường mà cách đây vài năm thôi, ...